Thứ sáu, tại bàn tròn trong phòng hội nghị, bốn thành viên của nhóm nghiên cứu sắp chính thức gặp nhau lần đầu.

Đối với hai anh em nhà Hác thì việc đột ngột hợp tác với Tạ Dĩ Tân chẳng khác gì bom, nổ ra một cái là khiến cho cả hai đứa ngơ ngác điêu đứng hết một khoảng thời gian.

Đương nhiên là Tần Xán không thể nói cho bọn nhỏ biết nguyên nhân thật sự của lần hợp tác này, vậy nên cuối cùng cậu chọn đổ tội lên đầu người khác:

— Jonathan sắp xếp vụ hợp tác này đấy.

Lúc này đây, Hác Thất Nguyệt nước đến chân mới nhảy đang dựa dẫm Tần Xán:

— Anh Tần, mau mau mau chỉ em cách đọc các biến số của kết quả phân tích PCA [1] này đi? Sao mà nhìn nó cứ như bản đồ thế giới á?

Tần Xán nhìn lướt qua:

— Không cần phải xem kỹ cái hình này đâu, chẳng có tác dụng gì hết.

Hác Thất Nguyệt vô cùng thành khẩn nói:

— Anh Tần, anh đang nói sảng hả? Nếu tiền bối Tạ đã đặc biệt yêu cầu tụi mình phải đọc bài này trước, thì chắc chắn mỗi biểu đồ trong đây đều có ích. Dạy em đọc đi, dạy em đọc đi…

Tần Xán cảm thấy vô cùng lạ lẫm với hai đứa trước mặt:

— Cả hai bị gì đấy? Kể cả trong giờ họp nhóm, anh cũng chưa bao giờ thấy hai đứa nghiêm túc cả, thế mà sao hôm nay lại bày đặt học hành hả?

Hác Ngũ Chu:

— Cái này khác ạ.

Hác Thất Nguyệt:

— Đúng đó anh, hôm nay khác với mọi khi lắm. Bình thường họp nhóm, người nghe thì không muốn nghe còn người nói thì không muốn nói, cứ qua loa cho xong.

— Nhưng mà, - vẻ mặt nhỏ trở nên u sầu - đây là lần đầu tiên tụi mình thảo luận nhóm trực tiếp mà có tiền bối Tạ đó. Trình độ của tụi em ra sao, chắc ảnh chỉ cần hỏi một câu là rõ. Ảnh không có giống như anh, trông không được thân thiện gần gũi cho lắm, nên là bọn em cứ diễn như này cho chắc ăn.

Tần Xán:

— … Đôi khi anh ước hai đứa cũng ráng diễn một tí trước mặt anh.

Trước khi Tần Xán kịp nói thêm gì thì thấy một trong hai anh em đột nhiên hắng giọng, cùng lúc ấy, người còn lại đứng lên thẳng thớm.