Thứ năm, sau khi tan tầm, như thường lệ Tần Xán đi đến phòng gym của đại học U.

Trùng hợp sao cậu lại gặp được Mike ở đây, người mà cậu vừa mới chạm mặt hai ngày trước. Tiến độ dự án cuối cùng cũng khởi sắc, so với hai ngày trước thì trạng thái tinh thần của Mike đã cải thiện rõ rệt. Hai người trò chuyện trong lúc thực hiện những bài tập kỵ khí [1].

[1]: những bài tập cần dùng nhiều năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn như HIIT, nâng tạ, chạy nước rút,…

Không biết đã qua bao lâu, tự dưng Mike gào lên “xin thua, xin thua”, gã thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất:

— Tần, chú bị gì thế? Sao nay chú sung dữ?

Tần Xán:

— … Làm gì có?

— Có mà.

Mike nằm kềnh ra trên đất thêm chút nữa rồi mới gắng gượng đứng lên lại:

— Chú em có trăm phần trăm nhá, cả ngày hôm nay thể lực của chú ở ngưỡng sắp bùng nổ luôn rồi. Thôi, thôi, anh không tập với chú nữa đâu, anh phải nghỉ trước một lát đây.

Tần Xán đáp lại, rồi luyện thêm vài lượt bài tập lưng nữa.

Cảm thấy mình tập cũng được hòm hòm rồi, cậu đứng dậy khỏi thiết bị, ngẩng đầu thì nhìn thấy mình trong gương.

Vì đổ mồ hôi nên cậu vén áo lên phẩy nhẹ, trong chốc lát đó thì soi gương luôn cùng một thể.

Các đường cơ bụng vẫn rõ nét như ngày nào, còn đường nhân ngư ôm dọc theo thì vẫn đẹp. Có vẻ như gần đây chúng đã được duy trì khá tốt.

Tần Xán không nhận ra rằng chỉ với một động tác kéo áo nhỏ của cậu thôi mà có biết bao nhiêu nam nữ bên cạnh theo tiềm thức quay đầu qua nhìn.

Mike đang ngồi nghỉ cạnh cậu như hiểu được điều gì, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ:

— Khoan đã, anh hiểu rồi, có cái gì đó sai sai, chú có cái gì đó sai sai.

Tần Xán thu hồi ánh mắt, uống một ngụm nước tăng lực:

— Anh nói gì cơ?

Mike tỏ vẻ “anh biết tỏng chú em rồi”: