Suýt chút nữa Tần Xán đã phun miếng trứng tráng trong miệng ra.
Mặc dù Tần Xán sinh ra ở Anh, nhưng vì mẹ cậu cảm thấy phàm là người thì nên hướng về cội nguồn của mình và cho rằng cậu cần phải biết nói tiếng Hoa, nên lúc cậu 5 tuổi, mẹ cậu đã đưa cậu về Trung Quốc để học tiểu học và trung học cơ sở. Sau khi nền tảng khoa học tự nhiên của cậu tương đối tốt rồi thì về lại Anh để học trung học phổ thông và đại học, và tiếp tục đào tạo chuyên sâu trong lĩnh vực mà cậu quan tâm.
Tần Xán tự cảm thấy rằng mình rất may mắn vì quá trình trưởng thành đã giúp cậu được làm quen với bạn bè từ khắp năm châu bốn bể, được chứng kiến các nền văn hóa đa dạng và gặp gỡ nhiều người với tính cách khác nhau.
Nhưng cậu chưa bao giờ gặp được người nào như Tạ Dĩ Tân, anh có thể thản nhiên ngồi trước mặt một người và nhận xét cảm giác khi sờ ngực người ấy là “vừa đủ”.
Từ “tôi không thích làm việc chung” lúc ban đầu cho đến “lớn quá” “mềm quá” tối hôm qua, Tần Xán phát hiện ra mặc dù ngoài mặt Tạ Dĩ Tân trông lạnh lùng và xa cách, nhưng thật ra anh lại là một người thẳng thắn.
Trực giác nói cho Tần Xán biết đây chắc chắn không phải là phương thức giao lưu giữa tiền bối và hậu bối. Nói tóm lại, Tần Xán không có cách nào tiếp tục chén sạch bữa sáng này cả.
Trước tiên, Tần Xán cắn răng kiên trì đáp lại lời nhận xét về cơ bắp của cậu:
— Cảm ơn anh.
Sau đó cậu dùng số lễ phép còn sót lại chút ít để cố gắng quản lý biểu cảm trên mặt của mình, mở miệng hỏi:
— Nhưng tiền bối này, chẳng phải anh nên cho em một lời giải thích về chuyện tối hôm qua trước?
— Anh vẫn còn nhớ rõ nhỉ? Tối hôm qua hai ta chạm mặt trong phòng thí nghiệm, lúc ấy anh bị sốt mất ý thức, sau khi em đưa anh về nhà… Nói chung là cuối cùng anh đã ngủ thiếp đi.
Tần Xán khựng lại giữa chừng, bỏ qua những chi tiết khó nói như “anh vùi mặt vào ngực em, còn vuốt ve cơ bụng em không ngơi tay nữa”:
— Bây giờ anh có cần đi bệnh viện gần đây khám một chút không? Tại em thấy anh… lúc đó anh sốt cao quá chừng.
Tạ Dĩ Tân “ừm” một tiếng:
— Tôi ổn rồi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Biểu cảm của anh vẫn như cũ, không chút thay đổi, chỉ dùng một câu như vậy để nhẹ nhàng lướt qua chuyện tối vừa rồi, khiến cho Tần Xán càng cảm thấy bứt rứt:
— Trạng thái tối hôm qua của anh sao có thể không có chuyện gì ——
Tần Xán còn chưa dứt câu, đã nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói:
— Tôi đã đọc bài viết được phát hành năm ngoái của cậu.
Tần Xán sửng sốt.