Đối với Hác Thất Nguyệt, hôm nay có thể nói là một ngày vô cùng lộn xà lộn xộn.
Nhỏ đang vui vẻ ngân nga hâm nóng bữa trưa trong phòng ăn, tự dưng khi quay người lại nhìn thấy Lưu Bột đứng sau lưng mình khiến tim của nhỏ đột nhiên trật một nhịp.
Là một cô gái trẻ ít kinh nghiệm xã hội, tuy nhỏ chỉ đi theo kiểu người như Lưu Bột trong hai tháng ngắn ngủi thôi nhưng cũng đủ để cho nhỏ bị ám ảnh tâm lý cả một đời.
Lưu Bột cười giả tạo:
— Nhóc Nguyệt đấy à.
Hác Thất Nguyệt cong môi, gượng cười:
— Đàn anh Lưu.
— Chuẩn bị ăn trưa hả?
— … Dạ vâng.
Ngay khi Hác Thất Nguyệt ngồi xuống với đồ ăn đã hâm nóng hôi hổi, nhỏ lập tức cúi đầu cuống cuồng xin trợ giúp trong nhóm chat.
Nhưng vào lúc ấy, Tần Xán đang đi lấy thuốc ở trong kho, Hác Ngũ Chu đang ở trong một cuộc họp, còn Lạc Gia Gia thì đang ở Mỹ, coi như là nhỏ hoàn toàn không nơi nương tựa.
Một bên của phòng ăn là khu vực nghỉ ngơi, với một cái bàn tròn lớn vô cùng, hằng ngày thường được sử dụng cho mục đích ăn uống.
Lưu Bột lấy nước xong không có quay về, mà lại chậm rãi từng bước một đi tới vị trí đối diện cách Hác Thất Nguyệt không xa không gần ngồi xuống:
— Lâu rồi không gặp, dự án thế nào rồi? Có vừa lòng với tiến độ hiện tại không?
Ý nghĩa sâu xa trong những lời này khiến cho da đầu Hác Thất Nguyệt tê rần, nhỏ gào thét kêu cứu trong lòng.
Nhưng dù sao Lưu Bột cũng là tiền bối, nhỏ thật sự không thể vờ như không nghe thấy để bỏ lơ gã, chỉ có thể gắng gượng trả lời:
— Cũng được ạ, thời gian qua anh Tần đã dạy em rất nhiều.
— Ồ, Tần Xán à.
Lưu Bột nở một nụ cười không rõ ý:
— Năng lượng cậu ta tràn trề quá nhỉ, tấm lòng cũng bao la nữa, sẵn sàng dắt theo hai đứa nhóc cùng làm dự án mà không sợ bài viết của mình bị chậm tiến độ.